
“Kết thúc tour vài hôm, tôi mới được nằm ngủ một giấc đã đời”, Keshi chia sẻ qua điện thoại từ phòng thu tại gia ở Houston. “Đi tour thú vị lắm, từ châu Âu, qua châu Á, rồi đến châu Mỹ. Hết một chặng thì hơi buồn, nhưng lại háo hức vì biết ngay sau đó sẽ là chặng tiếp theo”.
Keshi, tên thật Casey Lương, mô tả đời sống lưu diễn như “vòng xoáy kỳ lạ, nơi thời gian ngưng đọng và bạn sống đi sống lại cùng một ngày”. Ở đêm diễn cuối tại Vancouver, Canada, chàng ca sĩ người Mỹ gốc Việt nhớ mình đã ngồi trong phòng chờ hậu trường, giữa tiếng nút champagne nổ rộn ràng. “Tôi chắp tay, nhìn mọi người và nghĩ, nếu mình dừng lại, biết đâu thời gian sẽ chậm hơn. Tôi đã muốn nó cứ thế kéo dài mãi”.

Đây là lần thứ ba Keshi thực hiện tour lưu diễn thế giới riêng, gắn liền với album Requiem (2024). Một cột mốc mà, dù đã ở tuổi 30, anh vẫn thấy… siêu thực. “Mỗi tour đều mang đến một trải nghiệm khác nhau. Tôi đã biểu diễn ở các club nhỏ, nhà hát, sân khấu ngoài trời và cả nhà thi đấu. Không chỉ ở một nơi, mà trên khắp thế giới. Ở Trung Quốc, tôi còn được diễn ngay trong nhà thi đấu. Thật sự điên rồ”. Anh bật cười khi nhắc đến “châm ngôn” đi tour:
Bạn có một show thật hay, kiếm được nhiều tiền, hoặc được thoải mái. Chỉ được chọn hai trong ba, không thể có cả ba. Và đây gần như là tour đầu tiên tôi có đủ cả ba. Điều đó hiếm lắm mới xảy ra
Keshi nhớ lại những khoảnh khắc khó quên: San Francisco ghi dấu với lượng khán giả đông nhất của anh tại Mỹ, nhưng Tokyo mới thực sự làm anh “choáng”. Hai đêm liên tiếp cháy vé tại PIA Arena MM, mỗi đêm với 12.000 khán giả. “Nếu không có ai đi xem hai lần thì nghĩa là đã có 24.000 người. Thật điên rồ”, anh xúc động.

Đến New York, nơi anh đứng tên đêm diễn tại thánh đường Madison Square Garden: “Cảm xúc thật khó diễn đạt, vì suốt một năm chờ đến ngày diễn, có lúc tôi quên mất rằng mình sẽ chơi ở The Garden”, anh thú thật. Trước ngày diễn, tôi trở về phòng thấy một chai champagne và tấm thiệp viết tay: “Casey, The Garden không chỉ là một buổi diễn nữa. Đó là minh chứng cho tất cả những năm tháng nỗ lực của cậu”.
Đến giờ Keshi vẫn giữ tấm thiệp ấy. Requiem đánh dấu bước chuyển táo bạo của Keshi: Vượt khỏi chất lo-fi R&B thuở đầu để mở ra một bức tranh âm nhạc rộng mở hơn. Album hòa trộn pop alternative rực rỡ, những nhịp điệu khiến bạn muốn nhảy, sắc thái indie chiêm niệm, thậm chí phảng phất âm hưởng đồng quê. Bên dưới giai điệu là một chiều sâu hiện sinh, mời người nghe bước vào những suy tư sâu lắng về đời sống, tình yêu và sự hữu hạn.
Đây là album lần đầu tôi để rất nhiều người cùng tham gia vào quá trình thực hiện, còn mình thì vào ‘ghế đạo diễn’ nhiều hơn. Nó buộc tôi thôi làm nhạc bằng mắt và tay, mà phải thực sự lắng nghe bằng tai

“Soft Spot là ví dụ điển hình của ca khúc vốn không nằm trong trực giác sáng tác của tôi. Ban đầu, tôi chỉ muốn cất nó đi, vì bài hát ngọt ngào hơn hẳn những gì tôi từng sáng tác. Nhưng rồi tôi nhận ra, đôi khi nghệ sĩ chính là cầu nối để cái đẹp ra đời. Tôi tự hào vì ca khúc được đón nhận và thực sự thích cách khán giả phản ứng mỗi lần tôi hát Soft Spot trên sân khấu”.
Anh cũng tập cho mình cách buông bỏ sự cầu toàn. “Tôi vốn chẳng giỏi mấy buổi viết chung, vì thường rất khép kín trong quy trình. Nhưng với Requiem, tôi đã học cách ‘chơi’ cùng người khác theo cách tuyệt vời nhất. Tôi buộc mình bớt rụt rè, bước hẳn vào micro, học cách can đảm. Nói sai cũng được, hát sai cũng không sao”. Những ngày này, Houston vẫn là “căn cứ” của Keshi. Thành phố có thể không định hình âm nhạc của anh. “Mọi thứ tôi tiếp nhận đều mang tính toàn cầu”, anh nói, nhưng Houston vẫn là chỗ dựa vững chắc. Cảm giác “nhà” ấy đã thấm vào ca khúc Texas.


“Một nửa trong số sáng tác của tôi nói về tiểu bang. Tôi lấy ‘nhà’ làm bối cảnh, chủ đề là thời gian và những đổi thay quan trọng của đời mình. Năm 17 tuổi, tôi thấy thời gian là vô tận. 23 tuổi, tôi thấy mình phải rời đi. Còn bây giờ, tôi cảm thấy có một sự thiêng liêng nơi khái niệm ‘nhà’ mà mình không nên buông”. Và còn một “ngôi nhà” nữa: Việt Nam. “Thật diệu kỳ, vì tôi chưa trở lại quê nhà từ lúc 12 hay 13 tuổi”, anh nói. “Tôi từng loay hoay với bản sắc của mình ở tầng vô thức. Đó là một trải nghiệm rất phổ quát của người thiểu số tại Mỹ”.
Anh dừng lại, như đắm chìm trong ký ức. “Nhưng khi bạn đến Việt Nam, bạn nhận ra mọi thứ vẫn luôn ở đây. Văn hóa, di sản, cội rễ của tôi. Chúng hiện hữu, rất thật. Tôi từng lo lắng, liệu Việt Nam có đón nhận mình, vì tôi không nói được tiếng Việt? Nhưng khi tôi biểu diễn, khán giả hô to:
Chào mừng về nhà. Chúng tôi tự hào vì bạn là người Việt. Nhưng với tôi thì ngược lại. Tôi vô cùng tự hào vì mình là người Việt Nam

Sau ba tour lưu diễn thế giới, hàng loạt cột mốc và một album đạt chứng nhận bạch kim, Keshi nói anh sẽ nghỉ ngơi trước khi trở lại với âm nhạc. Áp lực giờ nhẹ hơn. Dù vậy, gần cuối tour, anh vẫn tặng fan một bất ngờ: phát hành WANTCHU, đĩa đơn lung linh có Porter Robinson góp sức, hé lộ hướng đi âm nhạc sắp tới.
“Tôi gần như đã làm tất cả những gì mình từng mơ: Sống bằng âm nhạc. Tôi đã chơi ở The Garden. Đó là những gì tôi mong ước”, anh nói. “Bây giờ thật sự tôi không còn áp lực phải làm điều người khác kỳ vọng nữa. Điều tôi luôn muốn thực hiện là chiến thắng chính mình. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm. Bằng cách ấy, tôi tìm niềm vui với âm nhạc”.
Ảnh: NVCC